Hiển thị các bài đăng có nhãn wedding planner. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn wedding planner. Hiển thị tất cả bài đăng
Đó sẽ là một ngày trời mưa. Âm u. Rả rich. Mưa từ sáng khi mới tỉnh dậy. Bước chân ra khỏi nhà thì đã thấy trời mưa. Mưa không to, nhưng đủ làm ướt áo nếu không dùng ô. Và chắc chắn sẽ phải dùng ô, vì tôi vốn là một thằng thích đi bộ.

Và vì vậy mà tôi sẽ thích câu chuyện xảy ra ở Singapore. Bởi vì đó là nơi thích hơn cả cho việc đi bộ. Đường phố thật sạch, thật rộng. Và cứ mỏi chân thì đã có hệ thống MRT rất chi là tiện lợi. Và cái trời mưa ở Singapore cũng thật đáng yêu. Sạch sẽ và mát mẻ. Chẳng làm ai phải phiền lòng.

Nhưng mà không hẳn. Bởi vì hôm đó đã là ngày thứ ba liên tiếp trời mưa như vậy. Thế nên tôi rất là phiền lòng. Đi bộ một lúc đã không chịu nổi nữa rồi, vì ướt đôi giầy Nines sành điệu mới mua. Chợt nhìn thấy trước mắt là cái gallery rất đẹp, quyết định rẽ vào xem, nhân tiện trốn mưa luôn. Thấy giới thiệu bên ngoài là triển lãm nghệ thuật sắp đặt và các tác phẩm mỹ thuật của các tác giả trẻ. Cũng đáng để vào đó đấy chứ.




Trái với hy vọng của mình, cái triển lãm hoá ra đáng thất vọng hơn tôi tưởng. Có lẽ cũng vì là của những tác giả trẻ, nên các tác phẩm đôi khi trừu tượng quá đáng, đôi khi đơn giản đến thảm. Một chữ, ý tưởng còn nông, có lẽ do tuổi đời còn quá trẻ để có thể có những kinh nghiệm sống đủ sâu đến mức có thể đúc kết, kết tinh thành những tác phẩm nghệ thuật đủ sức đọng lại trong lòng người xem. Cái cảm giác ủ ê vì trời mưa tự nhiên còn nặng hơn.

Nhưng là một người có lòng kiên nhẫn với tuổi trẻ (bởi vì cũng là một người trẻ, và vì thế có đủ cảm thông), tôi bước chân vào căn phòng cuối cùng. Bị ấn tượng mạnh, cái ấn tượng tò mò. Đó là một căn phòng rộng, và trên sàn phòng là một bãi cỏ xanh mướt, phủ kín. Cỏ thật hẳn hoi. Ngoài ra chẳng có gì khác nữa. À không, trên bốn bức tường có vẽ vài cái cây. Trông khá thật. Và xung quanh bốn bức tường, dưới chân tường, cắm những bóng đèn be bé, sáng, chổng ngược lên. Ai vừa bước chân vào căn phòng đều đi ra ngay, một phần vì chẳng tìm thấy cái tác phẩm quái nào ngoài bãi cỏ và mấy cái cây vẽ, một phần vì chói mắt bởi những bóng đèn. Nhưng cái trí tò mò khiến tôi dừng lại. Tôi đứng đó mất một vài phút, nheo mắt, cố tìm ra ẩn ý của tác giả của cái tác phẩm kỳ quái này. Nhưng tìm không ra.

Ngoài sở thích đi bộ, tôi còn một sở thích dở hơi nữa, đó là ngả mình trên các bãi cỏ. Và trong một ngày trời mưa như vậy, khi tất cả các bãi cỏ trong thành phố đều ướt nhẹp, và nhân tiện đôi chân đang mỏi, tôi đã ngồi xuống bãi cỏ trong căn phòng đó. Chưa thoả mãn, tôi nằm xuống, duỗi mình ra và thư giãn. Và chính trong lúc đó, tôi choáng ngợp với những khám phá của mình.

Thứ nhất, khi nằm xuống, tôi không còn bị chói mắt bởi những bóng đèn chổng lên trên nữa.

Thứ hai, khi tôi nằm xuống, mắt tôi buộc phải nhìn lên trần, và đó chính là lúc tôi tìm thấy thứ mà tôi đã tìm mãi không ra: tác phẩm. Đó là một bức tranh vẽ một bầu trời, và là một bầu trời đẹp chưa từng thấy. Tôi sẽ không miêu tả bầu trời đó với các bạn đâu, bởi vì chính tôi cũng chưa mường tượng ra nổi nó sẽ như thế nào - hãy nhớ tôi không phải là một hoạ sĩ.

Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn đến thế, thư giãn đến thế.

Thứ nhất, có thể tôi chính là người đầu tiên, từ nãy đến giờ, tìm ra cái bí mật được giấu diếm một cách kì lạ và thông minh của tác giả bức tranh đó. Một cảm giác sung sướng và tự hào len lén.

Thứ hai, đó là một bầu trời rất đẹp, và khi nhìn vào nó, cảm giác như mình bỗng bị hút bổng lên và bay lên trên không vậy, cảm giác như mình đang được bay giữa cái không gian trắng, xanh và vàng ươm đầy quyến rũ đó. Nhất là trong một ngày trời mưa thế này.

Cơ thể tôi bỗng mềm nhũn, cái cảm giác thoả mãn và thư giãn lên đến đỉnh cao, và bao nhiêu buồn bực bỗng như tan ra từ lúc nào không biết. Tôi nhắm mắt, mỉm cười nhẹ, và tôi định bụng sẽ nằm đó đến bao giờ bị đuổi thì thôi.

Chính trong lúc tôi đang lim dim đó, bỗng có tiếng nói khẽ cất lên dịu dàng bên cạnh tôi. "Thank you very much".

Tôi giật mình mở mắt và nhìn sang bên cạnh. Một cô gái đã ngồi đó từ bao giờ. Cô cũng đang ngẩng lên nhìn bầu trời của tôi. Và tôi chợt hiểu, đó chính là tác giả.

"Tôi có thể nằm xuống bên cạnh được không?" - Cô gái hỏi tôi với một giọng tiếng Anh rất chuẩn.

Ồ ,xin mời - Tôi mỉm cười thân thiện.

"Cảm ơn bạn. Bạn là người đầu tiên kể từ khi triển lãm này bắt đầu, tức là từ 3 ngày trước, tìm thấy bức tranh của tôi".

Và tôi không giấu được một nụ cười sung sướng pha chút tự hào.

"Tôi yêu nó. Tôi yêu tác phẩm của bạn".

Lúc đó, đã có một cảm giác gì, lạ lắm, khe khẽ xuất hiện trong tôi.

Hai người nằm đó, nhắm mắt, im lặng, và gần như chỉ nghe thấy hơi thở của nhau.

"Bạn từ đâu đến?" - Cô gái, tác giả, chợt hỏi.

"Việt Nam".

"Ồ, bạn là người Việt đó hả?" - Cô gái hỏi tôi, không phải là tiếng Anh, mà là bằng cái thứ tiếng Việt lơ lớ, giọng miền Nam ngọng nghịu. Và ngay lúc đó... tôi biết rằng...


Tôi tìm thấy em, không phải vào một ngày trời mưa, chẳng phải là ở Singapore, không hề là ở một gallery và em càng chẳng hề là một hoạ sĩ. Nhưng em đã mang lại cho tôi nhưng xúc cảm, những hạnh phúc mà tôi hằng mơ ước. Và từ giờ phút đó chúng tôi ở bên nhau. và xây đắp tình yêu đến tận bây giờ

Ý tưởng cưới : Tháng 11 này chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ , chúng tôi sẽ tổ chức ở gallery với những bức tranh không chỉ của riêng chúng tôi mà còn có những bức tranh về tình yêu , về gia đình .....Tôi muốn hôn lễ có 1 điều gì đó đặc biệt, hôm đó tôi sẽ nhờ 1 anh bạn là họa sĩ vẽ 1 bức ảnh bằng tranh sơn mài làm kỷ niệm


Mình đọng lại trong kí ức của anh ấy một cách kì lạ. Khi ấy anh đang là sinh viên năm cuối trường đại học. Hồi năm thứ nhất ở trường đại học, mình tình cờ gặp anh. Ngày đó, tối thứ bảy, nhà văn hóa KTX hay có những buổi công diễn phim phục vụ cho sinh viên. Thỉnh thoảng, mình hay xin phép gia đình đi xem phim cùng với bạn. Một lần, như bao lần khác, mình đứng ngoài cổng chờ người bạn lấy xe. Khi thấy bóng áo carô đen trắng hiện ra, chiếc xe dừng ngay trước mặt, mình ko ngần ngại trèo lên, ngồi lặng lẽ. Người mà mình tưởng là Giang – người bạn thân, tin cậy hay chở mình ko lao vù đi như mọi khi mà vẫn đứng im tại chỗ. Hơi tò mò, mình đưa tay chạm nhẹ: “Về thôi, Giang!”. Người ngồi trước mới quay lại, giọng lạ, trầm, tin cậy: “Cô bé, em bị cận thị phải ko?”....
Những ngày sau đó, bầu trời thành phố có những đám mây màu chì trôi lơ lửng. Giảng đường mình học với kết cấu thép sáng bị mờ đi bởi sự tương phản từ trời đổ lại. Chiều, khi tan lớp, mình hay băng qua thư viện trên tầng tư.Thời điểm đó sinh viên năm cuối đang vào mùa làm tốt nghiệp. Mình chọn chỗ ngồi xa xa bên cửa sổ, thi thoảng ngước lên rụt rè nhìn trộm về phía anh ấy. Kí ức về đêm gặp anh hay quay trở lại trong mình với một niềm vui dịu dàng, dễ chịu.
Những buổi chiều bình dị trên thư viện ấy cũng qua mau.Anh ấy tốt nghiệp ra trường; bận rộn làm việc cho một tòa cao ốc sang trọng đối diện khu giảng đường cũ của trường. Đôi khi giờ giải lao, anh hay một mình băng ngang đường sang căng tin trường ngồi uống cafe và nói chuyện với vài người bạn cũ đang giảng dạy. Giờ ra chơi, mình cũng bắt đầu thích theo bạn bè ra ngồi quán (vì lúc đó mình cũng đã có cảm tình vời anh). Và một ngày kia có thêm một cô gái lạ chợt xuất hiện bên cạnh anh ấy. Cô ấy hay nắm tay anh, họ đi cùng nhau. Những kì thi cũng bắt đầu nối đuôi nhau ùa đến. Khi này mình mới biết, mình ko nên dành nhiều thời gian nữa cho những điều viển vông! Thế rồi thời gian cũng trôi đi đã đến ngày mình tốt nghiệp ra trường... Cuối tháng mười mà bầu trời vẫn còn sạch sẽ và ấp áp. Mưa thi thoảng rơi nhẹ. Sáng thứ hai đầu tuần, mình dậy sớm chuẩn bị cho buổi đi làm đầu tiên.
Văn phòng nơi mình làm việc nằm trên tầng 6 một tòa nhà tọa lạc giữa trung tâm thành phố. Cầm tập tài liệu, đi theo người chỉ dẫn. “Trưởng phòng đang đợi cô, xin mời!”. Mình cúi đầu chào, nói cảm ơn rồi bước vào. Một gian phòng rộng rãi mở ra, những ô cửa kính trong suốt đón ánh sáng tươi mát và ko khí trong lành. Người trưởng phòng ấy mặc một chiếc áo sơ mi carô đen trắng! Người ấy ngẩng mặt mỉm cười nhìn mình, giọng trầm, tin cậy: “Chào em, người cận thị, chào mừng em đã đến làm việc với chúng tôi!”. Lúc đó mình hết sức ngỡ ngàng, đó là anh người đã ở trong tâm trí mình từ khi đang là cô sinh viên năm thứ nhất. Sau buổi làm đầu tiên hai đứa mình hay cũng nhau đi dạo và nói chuyện, anh đã kể cho mình nhiều chuyện và cả chuyện về người con gái ngồi cùng anh ở căn tin...
Và tình yêu của chúng mình cũng bắt đầu từ đó.
Ý tưởng cưới:
Chúng mình đang định làm một cái đĩa nói về ngày đầu tình cờ gặp nhau và tình yêu của hai đứa để bật khi đãi tiệc. Mình cũng muốn trang trí buổi tiệc toàn tông màu cam để thấy nó giống như mùa thu vì nó gắn với sự bắt đâu tình yêu của hai đứa mà.