Một bóng dáng mảnh mai
Một mái tóc mềm ướt dài
Thướt tha buông chảy
Gió chiều thoảng ngất ngây
Mộg tiếng nói lặng thinh
Một ánh mắt ẩn dấu tình
....................................
....................................
....................................
Lời nguyện cầu nào mình đã xin cho nhau
Còn quyện vào đậm màu ngói rêu nâu
Lời xưa ân ái thoảng đau tê tái tê tái
Sắc như một làn dao cứa sau
Còn bóng dáng mảnh mai
Còn mái tóc mềm ướt dài

Tôi làm ở một công ty của nhà nước, một lần tôi được cử đi công tác ở Huế, nói là đi công tác chứ tiện đi nghỉ ngơi luôn, từ nhỏ được nghe bà và mẹ kể về người con gái miền trong ,nhất là người con gái Huế, họ nhẹ nhàng, xinh đẹp và giọng nói trong trẻo , ấm áp của họ làm cho ta nhớ mãi không quên. Tôi là người thích đi du lịch và thích thưởng thức những cái đẹp , gom nhặt những cái đẹp qua từng bức ảnh. Đó là niềm đam mê của tôi. Tôi lang thang ở bến sông Hương để ghi lại những phút giây đẹp nhất ở nơi Huế thân thương này. Bất chợt ở ống kính máy quay của tôi hiện lên hình ảnh của một người con gái trong tà áo trắng , và với chiếc nón Huế, tôi thẫn thờ khi nhìn thấy cô ấy. Không còn chần chừ , tôi đã chạy ra, nắm lấy thời cơ và làm quen với cô ấy. Cô ấy tên là Phượng ,cái tên nghe thật dễ thương và đáng yêu. Tôi ở Huế 2 tuần , những lần xong công việc , tôi và Phượng thường lang thang kể cho nhau nghe về công việc, gia đình ,tôi kể cho cô ấy nghe về Hà Nội, còn cô ấy kể cho tôi nghe về cuộc sống con người xứ Huế. Phượng - người con gái Huế có mái tóc dài đen mượt xõa tung với nụ cười rạng rỡ như nắng lộ rõ chiếc răng khểnh và đôi má lúm đồng tiền duyên duyên, nhớ tiếng nói dịu dàng ru lòng xôn xao - chỉ một tiếng "dạ" ngọt lịm, cũng đủ để thấy yêu thương, thấy nhớ
Và có lẽ chẳng bao giờ tôi quên được cái cảm giác lần đầu tiên thưởng thức món cơm Hến trong lần ghé thăm nhà Phượng nơi thôn Vỹ: Một chút mặn nồng của ruốc, vị chua thanh của khế, mùi thơm và the nồng của rau trộn hòa cùng vị ngọt mát của nước hến - vừa chan vừa húp, vừa xuýt xoa bởi vị cay nồng đến toát mồ hồi mà vẫn thấy dịu lòng...

Thấp thoáng đâu đó trong tôi và Phượng là những con phố nhỏ trầm tư suốt bốn mùa với những vòm lá xanh đan dày - như người con gái ôm trong lòng nhiều hoài niệm, mộng tưởng miên man. Thi thoảng lại bắt gặp những tiếng rao bánh bèo, bánh khoái, bánh ướt thị nướng vang lên mời gọi nơi ngõ nhỏ của những bà, những chị trên những chiếc xe đạp cũ bạc màu thời gian... Dường như thời gian không ủng hộ chúng tôi, 2 tuần trôi qua thật nhanh chóng , ngày cuối cùng tôi gặp Phượng nói lời tạm biệt, tôi đã thổ lộ lòng mình và đã được cô ấy chấp nhận. Tôi hứa sẽ quay trở lại Huế sớm nhất có thể

Về Hà Nội, tôi kể cho bà và mẹ tôi nghe câu chuyện tôi đã quen và yêu một người con gái Huế, Bà và mẹ tôi rất mừng, vì gia đình tôi mong tôi tìm được một người con gái nết na ,ngoan hiền. Hình như ông trời đã sắp đặt để tôi và Phượng được ở bên nhau,3 tháng sau, Phượng được cử ra Hà Nội làm việc, tôi và Phượng có thời gian ở bên nhau. Thời gian rảnh, tôi đưa người con gái Huế này đi thăm phố cổ , ăn những món ăn đặc biệt của người Hà Nội, còn cô ấy thường nấu cho gia đình tôi những món ăn của người Huế. Chúng tôi càng gắn bó với nhau hơn, cùng nhau chia sẻ những ngọt bùi cay đắng, những mệt mỏi trong cuộc sống.

Tháng 11 này chúng tôi kết hôn, chúng tôi tổ chức ở Hà Nội, tôi có ý tưởng cưới cho hôn lễ của mình là
chúng tôi sẽ mặc áo dài cưới ( cả cô dâu chú rể , vì chúng tôi nghĩ áo dài là trang phục truyền thống của người Việt Nam ,nên chúng tôi sẽ mặc áo dài trong hôn lễ)
- Thường thì chú rể sẽ đi đón cô dâu bằng ô tô, còn tôi sẽ đi đón cô dâu của mình bằng xe ngựa, còn đoàn nhà trai sẽ đi xích lô.
- Khi bắt đầu vào tổ chức hôn lễ ,pháo sẽ nổ đón cô dâu vào nhà,cô dâu sẽ bước trên tấm thảm đỏ có những cánh hoa hồng đỏ, cầm tay chú rể bước vào nơi tổ chức. tiếp đó, cô dâu phải trả lời 3 câu hỏi mà mẹ chồng đưa ra, còn chú rể phải trợ giúp, nếu không trả lời được thì cô dâu sẽ bị phạt uống rượu hoặc hát 1 bài hát.