Trái với hy vọng của mình, cái triển lãm hoá ra đáng thất vọng hơn tôi tưởng. Có lẽ cũng vì là của những tác giả trẻ, nên các tác phẩm đôi khi trừu tượng quá đáng, đôi khi đơn giản đến thảm. Một chữ, ý tưởng còn nông, có lẽ do tuổi đời còn quá trẻ để có thể có những kinh nghiệm sống đủ sâu đến mức có thể đúc kết, kết tinh thành những tác phẩm nghệ thuật đủ sức đọng lại trong lòng người xem. Cái cảm giác ủ ê vì trời mưa tự nhiên còn nặng hơn. Nhưng là một người có lòng kiên nhẫn với tuổi trẻ (bởi vì cũng là một người trẻ, và vì thế có đủ cảm thông), tôi bước chân vào căn phòng cuối cùng. Bị ấn tượng mạnh, cái ấn tượng tò mò. Đó là một căn phòng rộng, và trên sàn phòng là một bãi cỏ xanh mướt, phủ kín. Cỏ thật hẳn hoi. Ngoài ra chẳng có gì khác nữa. À không, trên bốn bức tường có vẽ vài cái cây. Trông khá thật. Và xung quanh bốn bức tường, dưới chân tường, cắm những bóng đèn be bé, sáng, chổng ngược lên. Ai vừa bước chân vào căn phòng đều đi ra ngay, một phần vì chẳng tìm thấy cái tác phẩm quái nào ngoài bãi cỏ và mấy cái cây vẽ, một phần vì chói mắt bởi những bóng đèn. Nhưng cái trí tò mò khiến tôi dừng lại. Tôi đứng đó mất một vài phút, nheo mắt, cố tìm ra ẩn ý của tác giả của cái tác phẩm kỳ quái này. Nhưng tìm không ra. Ngoài sở thích đi bộ, tôi còn một sở thích dở hơi nữa, đó là ngả mình trên các bãi cỏ. Và trong một ngày trời mưa như vậy, khi tất cả các bãi cỏ trong thành phố đều ướt nhẹp, và nhân tiện đôi chân đang mỏi, tôi đã ngồi xuống bãi cỏ trong căn phòng đó. Chưa thoả mãn, tôi nằm xuống, duỗi mình ra và thư giãn. Và chính trong lúc đó, tôi choáng ngợp với những khám phá của mình. Thứ nhất, khi nằm xuống, tôi không còn bị chói mắt bởi những bóng đèn chổng lên trên nữa. Thứ hai, khi tôi nằm xuống, mắt tôi buộc phải nhìn lên trần, và đó chính là lúc tôi tìm thấy thứ mà tôi đã tìm mãi không ra: tác phẩm. Đó là một bức tranh vẽ một bầu trời, và là một bầu trời đẹp chưa từng thấy. Tôi sẽ không miêu tả bầu trời đó với các bạn đâu, bởi vì chính tôi cũng chưa mường tượng ra nổi nó sẽ như thế nào - hãy nhớ tôi không phải là một hoạ sĩ. Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn đến thế, thư giãn đến thế. Thứ nhất, có thể tôi chính là người đầu tiên, từ nãy đến giờ, tìm ra cái bí mật được giấu diếm một cách kì lạ và thông minh của tác giả bức tranh đó. Một cảm giác sung sướng và tự hào len lén. Thứ hai, đó là một bầu trời rất đẹp, và khi nhìn vào nó, cảm giác như mình bỗng bị hút bổng lên và bay lên trên không vậy, cảm giác như mình đang được bay giữa cái không gian trắng, xanh và vàng ươm đầy quyến rũ đó. Nhất là trong một ngày trời mưa thế này. Cơ thể tôi bỗng mềm nhũn, cái cảm giác thoả mãn và thư giãn lên đến đỉnh cao, và bao nhiêu buồn bực bỗng như tan ra từ lúc nào không biết. Tôi nhắm mắt, mỉm cười nhẹ, và tôi định bụng sẽ nằm đó đến bao giờ bị đuổi thì thôi. Chính trong lúc tôi đang lim dim đó, bỗng có tiếng nói khẽ cất lên dịu dàng bên cạnh tôi. "Thank you very much". Tôi giật mình mở mắt và nhìn sang bên cạnh. Một cô gái đã ngồi đó từ bao giờ. Cô cũng đang ngẩng lên nhìn bầu trời của tôi. Và tôi chợt hiểu, đó chính là tác giả. "Tôi có thể nằm xuống bên cạnh được không?" - Cô gái hỏi tôi với một giọng tiếng Anh rất chuẩn. Ồ ,xin mời - Tôi mỉm cười thân thiện. "Cảm ơn bạn. Bạn là người đầu tiên kể từ khi triển lãm này bắt đầu, tức là từ 3 ngày trước, tìm thấy bức tranh của tôi". Và tôi không giấu được một nụ cười sung sướng pha chút tự hào. "Tôi yêu nó. Tôi yêu tác phẩm của bạn". Lúc đó, đã có một cảm giác gì, lạ lắm, khe khẽ xuất hiện trong tôi. Hai người nằm đó, nhắm mắt, im lặng, và gần như chỉ nghe thấy hơi thở của nhau. "Bạn từ đâu đến?" - Cô gái, tác giả, chợt hỏi. "Việt Nam". "Ồ, bạn là người Việt đó hả?" - Cô gái hỏi tôi, không phải là tiếng Anh, mà là bằng cái thứ tiếng Việt lơ lớ, giọng miền Nam ngọng nghịu. Và ngay lúc đó... tôi biết rằng... Tôi tìm thấy em, không phải vào một ngày trời mưa, chẳng phải là ở Singapore, không hề là ở một gallery và em càng chẳng hề là một hoạ sĩ. Nhưng em đã mang lại cho tôi nhưng xúc cảm, những hạnh phúc mà tôi hằng mơ ước. Và từ giờ phút đó chúng tôi ở bên nhau. và xây đắp tình yêu đến tận bây giờ Ý tưởng cưới : Tháng 11 này chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ , chúng tôi sẽ tổ chức ở gallery với những bức tranh không chỉ của riêng chúng tôi mà còn có những bức tranh về tình yêu , về gia đình .....Tôi muốn hôn lễ có 1 điều gì đó đặc biệt, hôm đó tôi sẽ nhờ 1 anh bạn là họa sĩ vẽ 1 bức ảnh bằng tranh sơn mài làm kỷ niệm
Thường thi trong khi tổ chức thường có bánh gato, co dâu chú rể sẽ cẳ bánh thể hiện sự chung vui, chia sẻ trong cuộc sống, chúng tôi quyết định thay thế chiếc bánh gato vẫn là một chiếc bánh nhưng có hình cô dâu chú rể cực lớn, làm bằng bột gạo, ( đó là cô dâu chú rể tò he ). ý nghĩa mà tôi muốn gửi gắm : gia đình là tổ ấm, hạt gạo nuôi nấng chúng ta, và nó cũng sưởi ấm tình yêu của chúng ta.
Tình yêu của anh dành cho tôi là một tình yêu lớn trong cuộ đời. Tôi cảm phục và yêu anh biết nhường nào. Ngày tôi học cấp 3 , một tai nạn đã lấy đi đôi chân của tôi, những ngày tháng tuyệt vọng, tự ti với bản thân, tôi hận cuộc sống, tự thu mình và ít nói. Ngày đó , bên cạnh nhà tôi là nhà bác Ba , gia đình nhà bác ấy có duy nhất 1 cậu con trai tên Minh đang học năm thứ 3 trường Đại Học Y. Chính anh Minh là người giúp tôi rất nhiều trong những ngày tôi chỉ muốn kết thúc cuộc sống này, gia đình tôi nghèo, bố mẹ tôi làm ruộng, chữa bệnh cho tôi cũng khá vất vả, giờ lại tôi lại không giúp đỡ được cho bố mẹ , lại làm cho bố mẹ phải lo.Tôi gặp anh Minh trong 1 lần tôi đi ra biển định tử tự ,để kết thúc c/s đau khổ này, chính anh đã cứu sống tôi. Và chúng tôi đã quen và thân nhau từ đây. Trong những tháng nghỉ hè, anh Minh con bác Ba thường xuyên sang động viên tôi, và dạy tôi học ,tôi dần trở về với cuộc sống. Năm sau tôi quyết định thi trường Y để học cùng anh Minh, tôi đã đỗ nhưng thời gian đó gia đình tôi gặp phải rất nhiều chuyện nên tôi không đủ sức theo học, tôi đi làm thêm ở xã nhà với công việc dành cho những người tật nguyền, tôi cũng đủ chi tiêu cho bản thân, cuộc sống gia đình tuy không được dư giả nhưng cũng đủ ăn và tôi thấy mình tự lập không phải dựa vào ai. Thời gian anh Minh đi thực tập ở xã nhà, anh ở bên tôi chia se những niềm vui và anh ấy cũng giúp đỡ tôi rất nhiều. Chúng tôi cùng nhau đến những vùng có những hoàn cảnh đặc biệt của xã nhà , giúp đỡ họ, khám chữa bệnh cho họ để họ có cs tốt hơn. Yêu nhau , nhiều khi tôi cũng mặc cảm vì mình bị tật nguyền, chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều lần, nhưng không gì chia cách được chúng tôi, chúng tôi cùng nhau cố gắng và đang cùng nhau xây dựng tổ ấm trong thời gian tới. Ban đầu ba mẹ anh ấy phản đối rất nhiều nhưng vì tình yêu của chúng tôi, mà chúng tôi được chấp thuận. Tháng 12 âm này chúng tôi sẽ tổ chức ,tôi muốn tổ chức 1 hôn lễ đơn giản thôi , tôi thích được tổ chức ở gần biển, nên anh ấy đồng ý ,chúng tôi sẽ tổ chức gần biển,nơi đó gắn với những kỷ niệm của tôi và anh Minh. Hôn lễ sẽ có 1 cổng hoa bằng hoa hồng trắng, tô điểm thêm là những nhánh hoa tigôn. sau khi bước qua cổng hoa cô dâu chú rể sẽ lên bục tổ chức hôn lễ, ở đó sẽ có 1 vòng tròn thật lớn để cô dâu chú rể cùng mọi người ngồi , và chung vui. Tôi cũng làm1 ít xốp để thả kiểu tuyết rơi trông cho lãng mạn, vì lúc đó là mùa đông mà. Sau đó sẽ đến phần cô dâu và chú rể viết điều ước vào 1 cái chai rồi thả xuống biển . Đó là những gì mình nghĩ cho hôn lễ của bọn mình
Ngày 14 – 2 là ngày gì các bạn nhỉ ? Có lẽ sẽ có ngay câu trả lời đó là ngày Lễ Tình Yêu, đó là ngày của đôi lứa đang yêu nhau, là ngày để những người muốn yêu và sắp yêu thể hiện tình yêu của mình với nửa kia. Và với tôi cũng vậy. Tôi còn nhớ như in ngày hôm đó. Đó là một ngày đẹp trời, buổi sáng với ánh nắng thật dịu dàng, tiếng chim kêu ríu rít trên cành cây xoan trước nhà. Tất cả như làm tôi mơ tưởng đến một ngày Lễ Tình Yêu thật tuyệt vời bên người mình yêu. Thế nhưng tôi choàng tỉnh dậy vì tiếng chuông điện thoại và cũng vì sự thật là tôi chưa hề yêu. Một ngày mới bắt đầu. Tôi vội vàng thay bộ quần áo và chuẩn bị hành trang lên đường đi làm việc thay vì đi chơi. 11h trưa trời chợt đổ cơn mưa, một cơn mưa đến sớm. Người tôi ướt sũng, lạnh, ẩm ướt. Tôi đành đâm thẳng xe vào mái hiên của một cửa hàng bách hóa tổng hợp và .... tôi đã tình cờ trông thấy em. Tôi còn nhớ dáng người be bé, xinh xinh với nụ cười tươi như hoa của một cô bé tuổi 20. Ánh mắt em thật trong, thật gợi cảm. Tất cả những điều đó đã làm tôi say đắm và ... tôi đã yêu em từ đó. 6 tháng đã trôi qua với tôi thật dày đằng đẵng. Và trong suốt 6 tháng đó chưa một đêm nào tôi không nhớ đến ánh mắt và nụ cười của em. Có lẽ vì tôi đã quá yêu em, tôi yêu trong thầm lặng mà em nào có hay biết .... Lúc này đã là tháng 8, tôi quyết định thuyết phục gia đình và người thân để có thể đi xa nhà làm việc ở gần nơi mà em đang làm. Điều đó cũng đã gây ra quá nhiều phiền phức và sinh ra không ít rắc rối với tôi vì thay đổi môi trường sống, thay đổi công việc đâu phải chuyện đơn giản. Thế nhưng tôi cũng đã làm được tất cả chỉ đơn giản là vì tôi yêu em. Sau nhiều ngày lân la hỏi thăm bạn bè, người quen cuối cùng tôi cũng đã biết được tên em, em tên là Hương, điều đó quá đơn giản với những người khác, với bạn bè tôi nhưng lại là cả một quá trình khó khăn mà tôi đã vượt qua. Vào ngày 31 – 8. Có lẽ đây cũng là một ngày đáng nhớ với tôi vì đây là ngày mà tôi đã lấy hết can đảm của mình để đi vào shop chọn mua vài món đồ linh tinh mà tôi không bao giờ dùng đến chỉ để được nói chuyện với em một lần, và tôi đã rất vui mừng vì em rất vui vẻ khi trò chuyện với tôi mặc dù đó chỉ là một cuộc nói chuyện giữa một nhân viên và khách hàng ........... em đâu có biết tôi đã phải vất vả và cố gắng đến chừng nào để có được lần nói chuyện với em vừa rồi, tôi thầm nghĩ “ có lẽ em chưa biết là có một người đang yêu em say đắm hay tại em hờ hững ? “ và rồi mọi suy nghĩ cũng chấm dứt bằng 1 tiếng thở dày .. Những ngày tiếp theo tôi dường như không còn kiểm soát được bản thân mình nữa, tôi làm những việc mà tôi không bao giờ nghĩ là mình sẽ dám làm. Các bạn biết không – tôi vào shop đó mỗi ngày và đều mua một thứ duy nhất là dây đàn guitar. một lý do hết sức tồi phải không các bạn ? thế nhưng tôi chỉ còn mỗi lý do tồi tàng đó để có thể nhìn em gần hơn và nếu may mắn thì lại có thể nói chuyện với em được vài câu ngắn ngủi. Vào thời điểm đó tôi tới một quán cafe vào mỗi ngày từ 6h – 8h, tôi chỉ biết ngồi và nhìn em làm việc mặc cho ly cafe đang tan dần, tan dần..... Cứ như thế cũng đã trôi qua thêm 1 tháng và cố gắng của tôi vẫn chưa mang lại kết quả gì khả quan. Cho đến một hôm, được sự giúp đỡ của các bạn, của một người chị, tôi đã có đủ can đảm để có thể đạp xe cùng em trên đoạn đường về nhà ngắn ngủi, vâng và tôi cứ đạp xe và cứ nói chuyện linh tinh với em trong khi nhà tôi thì vẫn còn xa mới tới nhà em. Đã có những đêm dày trằn trọc suy tư, tôi cũng không biết là điều gì đã làm cho tôi yêu em như thế và em có biết là tôi đã yêu em hay không, để rồi mòn mỏi và chìm vào giấc mơ về em. Cứ thế đấy các bạn, ngày này sang ngày nọ, tháng này sang tháng nọ. đã 9 tháng trôi qua mà tôi vẫn chưa có được cô ấy, có lẽ do tôi chưa đủ khả năng làm cho em hiểu là tôi đang yêu em đến phát điên. Cho tới 1 ngày, ngày 29/10 ngày sinh nhật em tôi đã lấy hết can đảm để nói lời yêu em và được em đáp lại bằng 1 nụ hôn.Đó là 1 lời chấp nhận. Cuối năm nay chúng tôi dự định kết hôn, tôi định tổ chức 1 bữa tiệc với 1 màu tím, người ta nói màu tím thủy chung mà, tất cả những gì liên quan tới hôn lễ tôi sẽ trang trí bằng màu tím. Và chiếc cổng cưới của chúng tôi sẽ kết bằng những chiếc diêm ,đi vào nơi tổ chức , sẽ có những bản nhạc nhẹ nhàng của violon và guitar