Tình yêu... tình cờ

Mình đọng lại trong kí ức của anh ấy một cách kì lạ. Khi ấy anh đang là sinh viên năm cuối trường đại học. Hồi năm thứ nhất ở trường đại học, mình tình cờ gặp anh. Ngày đó, tối thứ bảy, nhà văn hóa KTX hay có những buổi công diễn phim phục vụ cho sinh viên. Thỉnh thoảng, mình hay xin phép gia đình đi xem phim cùng với bạn. Một lần, như bao lần khác, mình đứng ngoài cổng chờ người bạn lấy xe. Khi thấy bóng áo carô đen trắng hiện ra, chiếc xe dừng ngay trước mặt, mình ko ngần ngại trèo lên, ngồi lặng lẽ. Người mà mình tưởng là Giang – người bạn thân, tin cậy hay chở mình ko lao vù đi như mọi khi mà vẫn đứng im tại chỗ. Hơi tò mò, mình đưa tay chạm nhẹ: “Về thôi, Giang!”. Người ngồi trước mới quay lại, giọng lạ, trầm, tin cậy: “Cô bé, em bị cận thị phải ko?”....
Những ngày sau đó, bầu trời thành phố có những đám mây màu chì trôi lơ lửng. Giảng đường mình học với kết cấu thép sáng bị mờ đi bởi sự tương phản từ trời đổ lại. Chiều, khi tan lớp, mình hay băng qua thư viện trên tầng tư.Thời điểm đó sinh viên năm cuối đang vào mùa làm tốt nghiệp. Mình chọn chỗ ngồi xa xa bên cửa sổ, thi thoảng ngước lên rụt rè nhìn trộm về phía anh ấy. Kí ức về đêm gặp anh hay quay trở lại trong mình với một niềm vui dịu dàng, dễ chịu.
Những buổi chiều bình dị trên thư viện ấy cũng qua mau.Anh ấy tốt nghiệp ra trường; bận rộn làm việc cho một tòa cao ốc sang trọng đối diện khu giảng đường cũ của trường. Đôi khi giờ giải lao, anh hay một mình băng ngang đường sang căng tin trường ngồi uống cafe và nói chuyện với vài người bạn cũ đang giảng dạy. Giờ ra chơi, mình cũng bắt đầu thích theo bạn bè ra ngồi quán (vì lúc đó mình cũng đã có cảm tình vời anh). Và một ngày kia có thêm một cô gái lạ chợt xuất hiện bên cạnh anh ấy. Cô ấy hay nắm tay anh, họ đi cùng nhau. Những kì thi cũng bắt đầu nối đuôi nhau ùa đến. Khi này mình mới biết, mình ko nên dành nhiều thời gian nữa cho những điều viển vông! Thế rồi thời gian cũng trôi đi đã đến ngày mình tốt nghiệp ra trường... Cuối tháng mười mà bầu trời vẫn còn sạch sẽ và ấp áp. Mưa thi thoảng rơi nhẹ. Sáng thứ hai đầu tuần, mình dậy sớm chuẩn bị cho buổi đi làm đầu tiên.
Văn phòng nơi mình làm việc nằm trên tầng 6 một tòa nhà tọa lạc giữa trung tâm thành phố. Cầm tập tài liệu, đi theo người chỉ dẫn. “Trưởng phòng đang đợi cô, xin mời!”. Mình cúi đầu chào, nói cảm ơn rồi bước vào. Một gian phòng rộng rãi mở ra, những ô cửa kính trong suốt đón ánh sáng tươi mát và ko khí trong lành. Người trưởng phòng ấy mặc một chiếc áo sơ mi carô đen trắng! Người ấy ngẩng mặt mỉm cười nhìn mình, giọng trầm, tin cậy: “Chào em, người cận thị, chào mừng em đã đến làm việc với chúng tôi!”. Lúc đó mình hết sức ngỡ ngàng, đó là anh người đã ở trong tâm trí mình từ khi đang là cô sinh viên năm thứ nhất. Sau buổi làm đầu tiên hai đứa mình hay cũng nhau đi dạo và nói chuyện, anh đã kể cho mình nhiều chuyện và cả chuyện về người con gái ngồi cùng anh ở căn tin...
Và tình yêu của chúng mình cũng bắt đầu từ đó.
Ý tưởng cưới:
Chúng mình đang định làm một cái đĩa nói về ngày đầu tình cờ gặp nhau và tình yêu của hai đứa để bật khi đãi tiệc. Mình cũng muốn trang trí buổi tiệc toàn tông màu cam để thấy nó giống như mùa thu vì nó gắn với sự bắt đâu tình yêu của hai đứa mà.